Yêu quái luyến ái chỉ nam

Chương 5: Cái nồi này ta không bối 5




Editor: Ký Ức Nhỏ



Buổi sáng, Thẩm Vũ đánh cái ngáp bước vào văn phòng, tinh thần uể oải, hai quầng thâm dưới mắt hệt như mắt gấu trúc[1].

[1]: Nguyên văn là “bảo vật quốc gia”. Ý ở đây là gấu trúc vì gấu trúc bên ấy khá hiếm nên được bảo tồn cẩn thận, được so sánh như bảo vật quốc gia.

Ngày hôm qua bọn họ lại tăng ca đến nửa đêm, rạng sáng lúc hai giờ, anh ta thật sự chịu đựng không nổi nên đã về phòng trực ban chợp mắt một lát. Anh ta đi rồi, nhưng đội trưởng không đi, vẫn nhìn chằm chằm vào tiến triển của vụ án. Đội trưởng của bọn họ quả thực không phải là người mà, lúc có án tử anh có thể không chợp mắt mấy ngày mấy đêm. Anh ta thì không được, không ngủ một đêm anh ta sẽ đi nửa cái mạng đó.

Thẩm Vũ vừa mới xin được một thùng mì gói từ một đồng nghiệp, Giang Bách Xuyên từ văn phòng bước ra, gọi anh ta một tiếng, “Thẩm Vũ, đi ra ngoài với tôi một chuyến.”

Thẩm Vũ đang do dự giữa mì gói và đội trưởng, cuối cùng anh ta lưu luyến không rời buông xuống thùng mì.

Giang Bách Xuyên khinh phiêu phiêu liếc nhìn anh ta, “Rạng sáng nay vừa tìm được manh mối mới, có khả năng liên quan đến vụ án, bây giờ chúng ta đi tới nhà nạn nhân hỏi một vài chuyện.”

Thẩm Vũ chột dạ không thôi, anh ta lại bỏ lỡ manh mối quan trọng nữa rồi. Bất quá manh mối này cũng thật là, tại sao lại xuất hiện lúc anh ta không có mặt cơ chứ?

Giang Bách Xuyên lúc này cũng không trách mắng anh ta, rốt cuộc không phải ai cũng giống như anh, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không có việc gì. Nhân loại thân thể phàm thai, chung quy vẫn rất yếu ớt.

Thẩm Vũ lái xe, Giang Bách Xuyên ngồi ở ghế sau. Thẩm Vũ vừa khởi động xe vừa hỏi, “Đội trưởng, rốt cuộc là manh mối gì vậy?”

“Người của chúng ta tra được, Tưởng Dao đã từng tìm thám tử tư theo dõi Lương Bỉnh Thân.”

“Cái gì? Tưởng Dao tìm người theo dõi Lương Bỉnh Thân? Không phải nói vợ chồng bọn họ tình cảm rất tốt sao? Tại sao vậy, Lương Bỉnh Thân ngoại tình[2]?”

[2]: Nguyên văn là “xuất quỹ” ý ám chỉ người đàn ông có bồ nhí ở bên ngoài.

“Không biết, vì vậy phải đến tìm bà ấy hỏi chuyện, có lẽ có thể biết được nguyên nhân Lương Bỉnh Thân xuất hiện ở hẻm Hoa Đào.”

“Nga.”

Thẩm Vũ kêu một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng rồi đội trưởng, tối hôm qua lúc ăn cơm tiểu tiên nữ có nói, nếu có manh mối gì thì báo cho cô ấy một tiếng, cô ấy có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào. Cái kia, đội trưởng anh xem, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè ăn cơm chung trên một bàn, có cần gọi cô ấy đến không? Tôi thấy cô ấy rất quan tâm tới vụ án này.”

Giang Bách Xuyên rũ mắt, không chút để ý mở miệng, “Tùy cậu.”

Thẩm Vũ lập tức hưng phấn, đây là ngầm đồng ý nha! Anh ta lập tức nhắn qua Wechat cho Tống Sơ Cửu, hỏi cô có thể qua đây không.

Tống Sơ Cửu đương nhiên có thể, vốn dĩ cô vẫn luôn chú ý vụ án này, bây giờ có thể tham gia vào cũng hợp ý cô. Sau khi hỏi địa điểm, cô liền biến mất khỏi chung cư, ngay sau đó lại xuất hiện tại cửa tiểu khu Kỳ Lân.

Hai người Thẩm Vũ cũng nhanh chóng có mặt.

“Tiểu tiên nữ cô như thế nào ở đây? Tôi đi đón cô cô lại không chịu, thì ra là đến sớm hơn chúng tôi.”

Tống Sơ Cửu cười cười, “Vừa lúc tôi ở gần đây.”

Thẩm Vũ cũng không nghi ngờ cô, nhưng Giang Bách Xuyên lại ý vị thâm trường[3] nhìn cô. Tống Sơ Cửu thần sắc bình tĩnh, cười tủm tỉm, không chột dạ chút nào.

[3]: “Ý vị thâm trường” (Ý vị, sâu xa) – Chương “Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)” : “Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久,但覺意味深長)”.

Giang Bách Xuyên lặng lẽ ghi nhớ dưới đáy lòng, tiểu yêu quái là vua nói dối thành tinh, nói dối không chớp mắt.

Ba người cùng đi vào tiểu khu Kỳ Lân, trên đường đi Thẩm Vũ đem chuyện có được manh mối mới nói lại lần nữa cho Tống Sơ Cửu, điều này giúp cô hiểu ra.

Có lẽ, lần này họ muốn nhờ cô tới hỏi chuyện.

Tiểu khu Kỳ Lân là một khu dân cư tương đối xa hoa, vị trí địa lý ưu việt, hoàn cảnh ưu nhã, đương nhiên, giá cũng rất cao.

Bởi vậy có thể thấy được điều kiện kinh tế của hai vợ chồng Lương Bỉnh Thân không tệ.

Sau khi bọn họ ấn chuông cửa, hồi lâu mới có người ra mở. Người mở cửa là Tưởng Dao, đôi mắt bà ấy vừa đỏ vừa sưng, mặt đầy mệt mỏi, nhưng vẫn có thể thấy được đây là một người phụ nữ rất có năng lực.

Sau khi Thẩm Vũ cho bà ấy xem giấy chứng nhận, bà ấy liền dẫn bọn họ vào.

“Vào đi, trong nhà khá loạn, để tôi rót cho mọi người ly nước.” Giọng nói bà ấy khàn khàn, nói chuyện cũng hữu khí vô lực[4], nhưng vẫn lễ phép khéo léo chiêu đãi bọn họ.

[4]: Hữu khí vô lực: Bất lực
“Không cần phiền toái, chúng tôi lần này tới đây để hỏi bà một vài vấn đề.” Thẩm Vũ giải thích ý đồ, đi thẳng vào vấn đề.

Anh ta cũng muốn uyển chuyển lắm chứ, nhưng lại nghĩ tới bà ấy vừa mới mất người thân, có lẽ cũng không muốn cùng cảnh sát giao tiếp nhiều, vì vậy vẫn nên tốc chiến tốc thắng, cho bà ấy thêm nhiều thời gian điều chỉnh lại tâm tình bi thương.

Tưởng Dao gật đầu, thập phần phối hợp, “Mọi ngươi hỏi đi.”

“Theo như chúng tôi đã biết, hôm trước bà đi thành phố A công tác là chính bà chủ động yêu cầu, công ty vốn dĩ phái một người khác đi, là bà chủ động yêu cầu thay thế người đó. Mà vừa lúc ngày hôm ấy Lương Bỉnh Thân xảy ra chuyện.”

“Mặt khác, chúng tôi còn tra được khoảng thời gian trước bà có tìm người theo dõi Lương Bỉnh Thân, vì sao bà muốn theo dõi ông ấy?”

Tưởng Dao thở dài một hơi, “Mọi ngươi hoài nghi tôi giết ông ấy?”

Không đợi Thẩm Vũ trả lời, bà ấy lại nói tiếp, “Vốn dĩ định đem chuyện này dấu dưới đáy lòng, nếu mọi ngươi tra được, tôi đây liền nói ra.”

Tưởng Dao ngay từ đầu xác thật hoài nghi Lương Bỉnh Thân ngoại tình, đoạn thời gian kia tinh thần ông ta không tập trung, làm việc bừa bãi, thường xuyên lén lút sau lưng bà gọi điện thoại, phát tin nhắn, khi chạm vào di động của ông ta ông ta liền khẩn trương không thôi. Những thay đổi này sao có thể qua mắt người sớm chiều cùng chung chăn gối như bà?

Vì vậy bà cũng hoài nghi liệu cuộc hôn nhân của mình có phải gặp nguy cơ ở tuổi trung niên hay không, nhưng lại không dám khẳng định. Bọn họ đã nắm tay nhau đi qua hơn hai mươi năm, con cái đã vào đại học, hơn nữa tình cảm luôn luôn ổn định. Lương Bỉnh Thân đối với bà rất tốt, tiền lương vừa phát liền giao tới tay bà, việc lớn nhỏ trong nhà đều thương lượng với bà... Giữa hai vợ chồng với nhau sự tín nhiệm cơ bản vẫn phải có.

Nhưng, bà cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước sự bất thường của chồng, vì vậy sau vài ngày suy nghĩ miên man, bà quyết định âm thầm điều tra một chút. Ít nhất cũng phải biết được ông ta tại sao lại có những hành động bất thường như vậy, không có gì thì tốt, chẳng may thực sự có gì đó, bà cũng có thể chuẩn bị tâm lý trước.

Kết quả lần điều tra này khiến bà khó có thể tiếp nhận được.

Chồng của bà không có ngoại tình, vẫn như cũ trân trọng tình cảm của bọn họ, nhưng lại làm ra một việc khiếp sợ chẳng khác gì ngoại tình ——

Ông ta thế nhưng có con gái riêng[5]!

[5]: Nguyên văn là “tư sinh nữ” tức đứa con gái riêng hay còn gọi là đứa con ngoài dã thú.

Nhưng không phải ngoại tình sau khi kết hôn, mà là trước khi kết hôn, có con cùng mối tình đầu của ông ta.

Thật ra chính ông ta cũng không biết mình còn có một đứa con gái, sau khi mối tình đầu và ông ta chia tay, bà ấy mới phát hiện mình mang thai, nhưng cũng không nói cho ông ta, một mình lặng lẽ sinh đứa nhỏ này ra.

Có thể là vì luyến tiếc giết chết một tiểu sinh mệnh, vì vậy tuy chưa kết hôn nhưng bà ấy vẫn sinh đứa bé ra, hơn nữa bà cũng tự mình nuôi nấng nó lớn lên, cũng không tìm đến cha của đứa bé.

Cho đến năm nay, trước khi bà ấy qua đời, không yên tâm để con gái một mình, thế nên bà đã tìm đến cha của nó, nhờ ông ta chiếu cố nó.

Nên mới có khoảng thời gian khác thường kia.

Đột nhiên biết được mình còn có một cô con gái, Lương Bỉnh Thân cũng rất mông lung, ông ta không dám nói với vợ mình, một nhà ba người bọn họ đang sinh hoạt bình yên ấm áp, bỗng nhiên lại nhiều thêm một cô con gái riêng, không nói cũng biết chắc chắn sẽ phát sinh thêm nhiều việc, thậm chí cái nhà này cũng có thể bị đổ vỡ.

Vì vậy, ông ta muốn giải quyết việc này một cách lặng lẽ, nhưng vẫn không giấu được người ngày đêm bên gối như bà.

“Tôi biết chuyện này cũng không trách ông ấy được, ông ấy cũng không biết, nhưng trong mắt tôi không chấp nhận được một hạt cát. Lúc biết chuyện này tôi liền nghĩ tới việc ly hôn, nhưng vừa lúc ngày đó con trai gọi điện thoại về, còn hưng phấn kể cho tôi nghe kế hoạch đi du lịch của cả gia đình trong dịp Tết, tôi liền do dự.”

“Hơn hai mươi năm tình cảm, không thể nói buông liền buông được, nhưng tôi thực sự rất để ý chuyện này, vì vậy tôi hết sức thống khổ giữa những lựa chọn ấy. Tôi không ngả bài với ông ấy, tôi đang đợi ông ấy chủ động nói với tôi. Vì vậy một bên tôi vừa thống khổ, một bên lại làm bộ không có chuyện gì xảy ra đối mặt với ông ấy. Lúc biết công ty có cơ hội đi công tác, tôi liền xin đi, tôi muốn tránh mặt ông ấy để bình tĩnh suy nghĩ một chút. Không nghĩ tới ông ấy đã...”

Vừa nói xong, nước mắt bà liền rơi xuống.

Tống Sơ Cửu đưa khăn giấy cho bà, Tưởng Dao nhận lấy rồi nói tiếng “Cảm ơn”, sau đó lau khô nước mắt, nhưng đôi mắt bà càng thêm sưng đỏ.

“Người chết thì không thể sống lại, nhưng người còn sống phải tiếp tục cố gắng sống, ngài còn có con trai, vì vậy, nhất định phải kiên cường.” Tống Sơ Cửu nhẹ nhàng nói.

Tiểu cô nương với vẻ mặt chân thành, khiến Tưởng Dao cảm thấy càng thêm thân thiết, bà miễn cưỡng mỉm cười, “Tôi biết, cảm ơn cô.”

Thẩm Vũ cũng không ngờ tới tình huống sẽ như vậy, đối với việc vạch trần chuyện thương tâm của người khác, anh ta cũng cảm thấy rất xấu hổ. Chỉ là công việc vẫn phải tiếp tục.

“Vậy bà có biết vì sao ngày đó ông ấy xuất hiện ở hẻm Hoa Đào không?”

“Chắc là... Đi tìm đứa nhỏ kia, dường như con bé sống ở gần đó.”

Thì ra đây là lý do Lương Bỉnh Thân xuất hiện ở hẻm Hoa Đào.

“Vậy bà có biết tên cô gái đó không?”

Tưởng Dao cố gắng nhớ lại, “Hình như con bé tên là...”

“Diệp Kiều Y.”